VIẾT KHI
ÐI LÍNH
(Ces larmes qui n’ont pas eté pleurées)
HEINE.
Buổi sáng che tay, đời thức dậy
Có
ta trong từng
giấc đau
vùi
Rút
điếu thuốc đưa lên môi, bật
lửa...
Hít
liên tu...cho buồn chợt hóa vui.
Bởi chiến tranh như
sợi dây thòng lọng
Thắt đời ta chết giấc biết bao lần
Trên
chiếc
cầu cắm
đầy chông nhọn
Ta
khôn ngoan nên còn biết lỡ lầm.
Buổi sáng gõ cửa tình còn ngủ
muộn
Những que diêm nằm cô quạnh trong hồn
Những điếu thuốc có chung niềm
đau đớn
Lửa đã tàn, thuốc
còn lại gì không?
Như tình ta những năm dài nuôi dưỡng
Khi
lớn
lên thì đã vuột đi rồi.
Buổi sáng ngó cảnh đời qua khói thuốc
Rượu làm say những vết chém trên vai
Ôm
mặt trời làm chăn chiếu lâu nay
Ta
đã
khóc trên những toa tàu xám
Như loại dây leo um đầy
mặc cảm...
Ðể ta thấy hôm qua em còn đó
Trên
những
con đò trên một
dòng sông
Có
tuổi ấu thơ có giọt lệ nồng
Và
có cả
nỗi buồn
ta trong đó
Ta
đứng đây nghe lòng mình khổ sở
Tình
chịu
tang cho những con đò.
Thôi
từ giã
những bông hoa còn lại
Từ giã gia đình từ giã cuộc chơi
Ta
cạo
tóc xin đời đừng trăn trở
Dù
thật
lòng đau lắm
bạn bè ơi!
Những điếu thuốc nằm trên môi ray rức
Những que diêm và những dấu giày
Có
ta ngồi
khóc trong quân trại
Có
những
nỗi buồn
bay trên cây...
*SàiGòn, 22/05/1969
No comments:
Post a Comment