CHO MỘT KẺ ÐÃ XA
Sợi nắng vàng lưng cỏ
Mùa
hạ áo
hồng bay
Em
tình cờ
đến đó
Buông
sầu
trên cánh tay.
Ta
bốn năm lính thú
Mười năm ngồi làm thơ
Hai
năm đứng đợi chờ
Những người em không hẹn
Những người em bạch diện
Ðội mùa xuân mây hồng
Những người em mơ sông
Tình
cao như
núi đá.
Gần nửa đời xa lạ
Ta
vướng
sợi tóc em
Thành
ra đi
không tới
Những khu phố hoa đèn.
Ngồi muôn năm một chỗ
Hát
yên ủi
cho đời
Thơ
không
thể là người
Vẩn vơ hoài tâm sự.
Bốn năm buồn nào đủ
Thời gian như chim bay
Em
cũng
vui chưa hết
Những điệu đàn ngất ngây.
Sợi nắng vàng lưng cỏ
Bốn năm mùa hạ khô
Ta
về dường đau khổ
Ôm
lưng cỏ bơ vơ...
*An
Thới,
03/1973.
No comments:
Post a Comment