TÀN PHAI
Nằm và thở những nhọc nhằn xa lạ
Chiều bay lên nắng nhẹ má môi hồng
Ta cúi xuống nghe khoảng đời rộn rã
Bằng nỗi sầu rộng đủ một dòng sông.
Cõi
hồn lạnh những mùa đông thị xã
Buồn ta còn tư lự nữa không ân ?
Tưởng mù sương che đời ta vật vã
Nên bật cười khan giọng giữa không gian.
Thở lên đây những cành hoa tuổi trẻ
Không hoài nghi nhưng lại rất chân thành
Ta thảng thốt ngó hồn ta đang ngủ
Chỗ ta nằm sao quên dựng
bia xanh ?
Em
ở đó đong đưa cùng ký vãng
Nhìn sang ta con mắt bỗng ưu phiền
Hòn sỏi khô rớt trong đầu mất dạng
Ta bạo tàn nổi lửa đốt tim em.
No comments:
Post a Comment