THƠ TÌNH
Khi
hôn em những
ngón tay run rẩy
Vẫy chào nhau như thể sắp chia lìa
Áo
em trắng
mờ phố
xa mưa lạnh
Giọt nào buồn rơi vỡ dưới hiên khuya.
Khi
từ giã
bóng em gầy như tóc
Ðời hắt hiu bay thấp
xuống hai vai
Từ chim nhỏ nương thành xưa nội cỏ
Hót
trăm năm lời vàng đá chưa phai.
Khi
im lặng
nghĩa là hồn
muốn khóc
Em
lanh quanh nhiều sầu tủi trong đời
Hạnh phúc giống như những viên đá tảng
Ðè oan khiên trên số kiếp con người.
Khi
yêu nhau buồn
như mờ
theo khói
Tình
như xanh
cho cây lá ven trường
Em
hãy nở
bông hoa đầu mở lối
Ðể tâm hồn theo gió thổi
trên sông.
*An
Thới,
10/03/1973.
No comments:
Post a Comment