BÀI CHO SÓC TRĂNG
*Để kỷ niệm
trường Providence
(Sóc Trăng)
Bắt
đầu lạ những râu đời chán nản
Anh
bỏ về thành phố lạnh hơn sông
Mai
đốt lửa cháy tàn miền dĩ vãng
Để
già nua che kín mặt như rừng.
Em
buổi sớm dung nhan còn lạnh lẽo
Qua
mù sương anh chợt thấy anh sầu
Xin
trả lại những điêu tàn quạnh quẽ
Bến
giao thừa nghe kiểng đổ binh đao.
Anh
nương tạt giữa tinh cầu độc thoại
Buồn
vây quanh thân thể cũng đê hèn
Em
cỡi ngựa trong khoảng trời rực cháy
Bởi
anh nghèo nên căn phận vô duyên.
Đêm
phân cuộc tuổi tên này bất mãn
Tình
quê hương còn đọng vũng mặt mày
Em
thắp sáng tương lai sầu khánh tận
Những
dấu đời nạm máu ngủ trên cây.
Về
treo cổ những ngôn từ xa lạ
Cuộc
chiến buồn anh tháp mặt tương tư
Em
tròn trịa bỏ hồn thơ hoang dã
Rồi
nghênh ngang đập vỡ ánh trăng mù.
Đời
trống trơ những phiên tình sông bể
Tóc
râu dài anh che mặt rong rêu
Ôi!
Sóc Trăng, thả sầu trôi tuổi trẻ
Mùa
giáo gươm treo hồn phách xử tiêu.
*Cà Mau 1966
No comments:
Post a Comment