RA BIỂN NGÓ
XUÂN
( Tặng Mây và Núi)
Sáng nay bỏ núi về thăm biển
Núi bỗng vươn sầu đụng trắng mây
Suối hóa tiếng chim kêu khóc bạn
Chạnh lòng vàng rụng lá trơ
cây.
Sáng mai bỏ biển về thăm núi
Biển thức tương tư tới bạc đầu
Nước vỗ vô tâm mòn phận
đá
Sóng gào thống thiết đến ngàn sau.
Hãy tựa vai anh nhìn biển biếc
Ðể thấy mùa xuân quấn
đất trời
Như hai ta quấn trong chăn
ấm
Như mây theo sóng bập bềnh trôi.
Hãy tựa vào nhau nhìn núi
thẳm
Rừng chợt bừng lên vạn tiếng chim
Em như ly sữa tươi nguyên chất
Chờ lửa lòng anh đun
nóng lên.
Ðốt tờ lịch cũ, mừng năm mới
Như đốt tàn dư quá khứ xưa
Hãy tựa vào nhau nghe đất thở
Bập bềnh trăm cõi mộng đu đưa.
(28/11/2006)
No comments:
Post a Comment