ÐÊM MỸ THO
Em
chợt đến và chợt buồn như cỏ
Ðời hai tay dang rộng cõi vô cùng
Ta
rớt xuống như mù sương buổi sáng
Hạnh phúc nào bay đẫm ướt không trung.
Ðêm đã nghiêng chút tình đời hy vọng
Sầu như trăng chênh chếch ở trong lòng
Em
hãy đến
và hãy mềm như lá
Dường như ta quằn quại giữa thinh không.
Ta
đứng đó dưới chân cầu vọng tưởng
Ðời buồn hiu thì trầm
lặng trăm
năm
Sống là để ngậm ngùi như chiếc bóng
Và
tương
lai thì mù mịt xa xăm.
Em
đã đến và đã chìm như nước
Ðã thản nhiên như
những chỗ
không người
Sông
có dài chảy
muôn đời ra biển
Tình
cũng
buồn dằng
dặc vậy
em ơi!
*Căn cứ Ðồng Tâm, 06/05/1972.
No comments:
Post a Comment