ÐƯA EM
LÊN XE ÐÒ THI TÚ TÀI
Buổi sáng gió cong
tình lá động
Ta
tiễn
em lên bến xe đò
Những khoảng đường buồn cây số lẻ
Những dòng nước đục chảy quanh co.
Ta
trót sinh ra là đưa tiễn
Nên
có sầu
trên những ngón tay
Em
lỡ lớn lên là giã biệt
Nên có đau từng
ngọn sông dài.
Buổi sáng mưa lăn phiền muộn rộng
Ta dửng dưng mà chết trong lòng
Ðưa em nghìn dặm
ta không mệt
Nhưng sợ chia tay là đau thương
(Nhưng sợ ra đi là vĩnh biệt).
Ðêm qua say rượu
ta ray rức
Khi thấy em về
dốc áo lay
Khi thấy em cầm
gương trang điểm
Là thấy tình ta bỗng sắp bay.
Buổi sáng đìu hiu phiên chợ tỉnh
Ta rọi sầu cho em đi qua
Có mưa rơi lệ trong vành mắt
Có tóc em làm mây phương xa
Tình đã thênh thang như trời đất
Thì như dao cắt
ở trong tim
Ta nằm gối mộng trên kè đá
Nghe đất làm đau
những bước
chim.
Buổi sáng chờ xe qua cầu sắt
Ta đưa em lên cửa
xe đò
Cầm tay sóng đập
tung lồng ngực
Nghiêng má hôn ta đi bé thơ!
Ta ngồi thản
nhiên nghe máy nổ
Dường như tình khóc ở trong lòng
Những bánh xe quay vòng trục nhớ
Những chuyến tàu về ga cô đơn.
Buổi sáng ta buồn
như tượng
đá
Ngồi thổi còi cho em qua
sông
Có nước mắt
bay nhòa ô kính
Có tình rơi trên nóc giáo đường.
*Cà Mau, 1967
No comments:
Post a Comment