TẾT MỘT MÌNH
Ly
cà phê nguội
ngắt
Ðắng từng ngữ ngôn ta
Gói mì khô quặn thắt
Nỗi sầu bốc hơi xa.
Nồi cơm quên cắm điện
cái nhớ vẫn mù tăm
Cầm gương xem sắc diện
Ðời bạc trắng trên cằm.
Chén
dĩa nằm nhớp nhúa
Thèm tiếng động đàn bà
Con gián như bóng ma
Trêu ta, bò quanh chữ.
Năm mươi năm chợt cũ
Ðời người bỗng vô tâm
Chỉ có xuân là mới
Trên đầu ta hoa râm.
No comments:
Post a Comment