CÁM ƠN
Ngày xưa mẹ đã đi bằng guốc
Cha vốn phong lưu những kiểu giày
Còn anh nghèo quá nên vô
phước
Vừa lớn - chân đầy dấu kẽm gai.
Chỉ có em đi bằng dép phượng
Nghiêng
nghiêng đôi
gót ửng son hồng
Em bước vào đời anh quá sớm
Khua vang từng tiếng động vô thường.
Cám
ơn tiếng dép chừng vô nghĩa
Mà dẫm trong anh triệu dấu đau
Cám ơn hai đứa từ hai phía
Cùng hướng tim về một chỗ nhau.
No comments:
Post a Comment