ÐÊM RẠCH GIÁ,
NGHE ÐIỆU HUÊ TÌNH
TRÊN GÓC PHỐ
NGUYỄN TRUNG TRỰC
Tôi đứng dậy
ôm niềm vui Rạch
Giá
Nghe xôn xao từng âm bậc
ngũ cung
Ðiệu huê tình từ góc phố mông lung
Chợt bay vút như
trăm bầy
chim lượn.
Tôi đứng dậy, cám ơn đời rộng lượng
Tưới dùm tôi vườn
mộng đã
khô khan
Khâu thay tôi những mảng
rách ngang tàng
Trong đổ nát thời thanh niên hoang
dại.
Cám ơn em, như cội nguồn cây trái
Tình
vươn
vai cho tôi hái mầm xanh
Hạnh phúc là triệu giọt biển long lanh
Trên
đôi má
thơm hương
lài hương cúc
Tình
yêu là ngàn con sông trăm khúc
Ðổ xuôi dòng về đáy mắt trong veo
Không
là mây, tôi cũng vội bay theo
Lãng
đãng
mãi kiếp phù sinh ngớ ngẩn
Không
là gió, tôi cũng xin vô tận
Tung
tăng vờn từng sợi tóc em bay.
Rạch Giá ôm tôi thương nhớ quắt quay
Biển đẩy sóng tràn lưng
đêm mát rượi
Ðiệu huê tình ngấm
vào môi vào lưỡi
Tình
yêu em thấm
trong máu trong tim...
No comments:
Post a Comment