PHAN THIẾT VÀ EM
Ướt đẫm đời ta cơn mưa Phan Thiết
Ba mươi năm còn rớt lại sợi thương
Dù em có theo sông đi biền biệt
Sợi thương kia vẫn thành sóng xuôi
dòng.
Vạt tóc nghiêng em
che đêm Phú Quý
Làm
âm u một
góc biển ta đi
Trăng Ngũ Phụng thua mắt em huyền bí
Trời đông phương
chìm xuống
cõi man di.
Ðôi môi em ngọt mãng cầu Hàm Thuận
Và
lao đao
mùa gió bấc vườn ta
Tiếng xe lửa thúc còi ga Mường
Mán
Xé lòng nhau ly rượu nếp Hòa Ða.
Ta
muốn nằm trên ngọn sóng Cà Ty
Ðẩy mái chèo lướt trăng non về bến
Ba mươi năm, một thời, ta đã đến
Ôm đất trời Phan Thiết
cất trong tim.
(31/10/2001)
No comments:
Post a Comment