BUỒN KHÔNG ÐỀ
Trưa không gió thổi qua đời
Trái tim bỗng chói một thời lang thang
Xuống đây giọc biển nhớ nàng
Xuân xưa mệnh yểu trăm năm không về
Cõi
ta bốn
hướng tràn trề
Nước trong xanh mặn lời thề xa xăm
Nàng
đi như trận mưa dầm
Ướt khu phố có ta nằm đợi nhau
Ði không vó ngựa qua cầu
Không đưa tiễn được bước sầu chia phôi
Ta
như thể kẻ giang hồ
Nghìn năm xuôi ngược trên bờ tử sinh.
No comments:
Post a Comment