KHÉP, ngất
ngưởng một đời mây
Khép.
Tôi muốn làm công việc này. Khép lại trang thơ cuối của Ngất Ngưởng Một Đời Mây.
Khép lại những thời những kỳ... đã quá
khứ, đã trôi qua trong đời. Cám ơn nhà thơ Trần Nguyên Đán, ông rất xác thực
khi hình dung ra "cái cô đơn" trong Ngất Ngưởng Một Đời Mây. Có ai làm
thơ mà không có một lần cô đơn bao giờ? Có ai lên đỉnh cao, dù đỉnh "hy vọng"
hay "tuyệt vọng" mà không cảm thấy lẻ loi bao giờ? Tôi ở trạng thái đó
trong thời làm thơ với bạn học, trong thời quá vãng của cuộc chiến, trong thời
bị bỏ rơi, bị hành hạ nơi lao tù, trong kỳ nhìn đồng đội thoá mạ lẫn nhau khi
no cơm ấm cật, trong kỳ muốn tha thứ kẻ thù theo lời Chúa phán mà lòng thì chưa
muốn thứ tha, trong kỳ chưa trọn vẹn niềm tin, phân lý phân trí vân vân...Chưa
kể những ray rức nội tâm, sau các cuộc tình hào phóng lúc thanh niên.
Trong
"cái cô đơn" còn có "cái mạo hiểm" gắn bó. Thời Tản Đà, ông
đã từng thốt "Văn chương hạ giới rẻ như bèo". Biết vậy, gần năm mươi
năm qua, tôi vẫn lì lợm nhào lộn trong thế giới văn chương rẻ rúng đó. Thê thảm
hơn, THƠ là loại văn chương ít người đọc nhất, cũng không phải là một nghề mưu
sinh, thế mà nó vận vào thân như mệnh
số trong gần suốt một đời người. Như vậy, có phải mạo hiểm chăng?
Khép.
Cũng có nghĩa sẽ Mở. Khép cái cũ, Mở cái mới. Khép Ngất Ngưởng Một Đời Mây để Mở
Ngất Ngưởng khác, Đời khác. Thi tập này chưa kịp gửi in, tôi đã có trong tay những
trang Thơ mới, dành cho thi tập mới. THƠ...rất ít người đọc. Nhưng cần gì?
Trong "chốn hạ giới" này, TRI KỶ TRI ÂM dễ có mấy ai? Tôi cứ lì lợm
nhào lộn trong thế giới chữ nghĩa của mình. Cứ tuôn ra những gì cần tuôn. Cứ chảy
ra những điều muốn chảy. Nói cách khác, tôi muốn có CĂN CƯỚC THƠ cho chính mình.
Hay như nhà phê bình Nguyễn Vy Khanh, một "CHỨNG TỪ" văn chương.
Cuối
cùng, xin chân thành tri ân những đóng góp quý báu của các thân hữu trong tập
thơ này. Ngoài ra, tác giả cũng không quên
cám ơn số "người đọc hiếm hoi" đã từng gắn bó với tác giả trong suốt
thời gian qua.
.Phạm Hồng Ân
No comments:
Post a Comment