MẠT LỘ
Không thời
nào mạt lộ bằng thời này
Thời
của chiếc lá vàng sắp rụng
Thời của bầu
trời thật xa mặt đất thật gần
Thời nghe được
loài dế giun khóc.
Không buổi
sáng nào cô độc bằng buổi sáng nay
Những
thằng bạn tào lao đi mất
Những con bồ
thuở thanh niên rậm rật
Một thoáng
bay xa như nhạn bỏ bầy.
Không cốc cà
phê nào nhạt nhẽo mùi đời
Bằng cốc cà
phê trong hành lang bệnh viện
Hớp một ngụm
mà thấy lòng đau điếng
Bằng hữu
chi giao đếm chẳng đủ ngón tay.
Không bài
thơ nào lắm đắng nhiều cay
Như bài thơ
làm từ người thất chí
Chữ ép nghĩa
chảy thành câu loạn ý
Chưa kháp vần
đã ngọng nghịu từ chương.
Không nước
mắt nào em chia sớt cùng ta
Như nước mắt
em quấn quanh vòng đất nước
Kẻ yếm thế
giống ta gục đầu thua cuộc
Thua ánh mắt
em nhìn bầy tặc tử phải run.
*Phạm Hồng Ân
(Escondido , 20/05/2013)
No comments:
Post a Comment