.TIẾNG
VANG
TỪ NHỮNG CÁNH HOA HỒNG
( Nhân đọc thi phẩm TÌNH THƠ của nữ sĩ Hải Yến )
Có một danh ngôn của DON MARQUIS đã làm tôi trăn trở suốt quãng đời làm thơ của mình :
“Xuất bản một tập thơ cũng giống như vứt những cánh hoa hồng xuống vực thẳm mịt mù và chờ đợi cái tiếng vang.” (
Publishing a volume of verse is like dropping a rosepetal down the Grand Canyon
and waiting for the echo ). Bây giờ – Nữ sĩ Hải Yến – đang bắt đầu làm công việc mạo hiểm đó. Rồi, nữ sĩ chờ đợi. Chờ đợi cái tiếng vang từ vực thẳm lạnh lùng
kia. Và tôi là một trong những tiếng vang đầu tiên dội lên từ đáy vực. Nhưng chắc chắn, tiếng vang sẽ không đến nổi khô khan – bởi những cánh hoa hồng vứt đi – đều là những cánh hoa tươi thắm tuyệt trần.
Tôi đọc 40 bài thơ trong tập “ Tình Thơ ” của Hải Yến rất nhiều lần, ở nhiều nơi khác nhau. Có
lúc, tôi đọc thơ chị ở biển. Có lúc, tôi đọc trong phòng ngủ, trong những đêm dài thao thức. Có lúc, tôi đọc trên xe, buổi sáng khi chờ đến giờ vào việc. Tựu trung, bất cứ nơi đâu, tôi cũng đọc trôi chảy. Vì thơ chị như những luồng sóng biển dễ đưa đẩy, dàn trải lên nhau từng điệu khúc bi ca, thống thiết gào lên số phận và định mệnh buồn thảm của đời người.
Nếu Hải Yến là một cánh chim suốt đời chao lượn ở vùng đại dương mênh mông, thì
thơ chị – tất nhiên – phải có nhiều gắn bó với biển. Có lẽ, vì thế, chị nhắc đến : nước, sóng, gió...rất nhiều ở trong tập “ Tình Thơ ”. Hình như, đó là chất liệu để chị vẽ lên bức chân dung một cách sống động.
Ðọc “ Tình Thơ ” của Hải Yến, tôi còn bắt gặp đó đây...vài hình ảnh quê hương thân ái đã xa vời. Bên kia sông
là chợ Ðông Ba, mù mờ dưới cơn mưa lất phất đầu mùa. Rồi...cầu Trường Tiền trầm tư soi mình dưới đáy nước muôn đời, trên đấy thấp thoáng biết bao chiếc nón bài thơ của các nữ sinh Ðồng Khánh tan học. Rồi...Ngọ Môn, Văn Lâu – lâu đài cổ kính của thuở hoàng vương tráng lệ ngày nào.
Thơ Hải Yến rất trong sáng, thật thà. Thật thà nhưng xoáy vào tim
óc người đọc, bắt người đọc phải xuôi về kỷ niệm, quặn thắt cõi lòng. Ngôn ngữ của chị đều đặn như giọt mưa rơi, đủ âm bậc, có cả cung thương cung oán – hòa
vào nhau, bật thành một bản tình ca tuyệt diệu.
Những giọt-mưa-ngôn-ngữ nhắc tôi cảnh chiến trường ngày xưa – ở đó, đồng đội còn chia nhau từng mẩu thuốc lá khét lẹt, từng ngụm rượu đế chua lè, từng lát thịt hộp mốc thếch – mà vẫn vui tươi, sát vai nhau bảo vệ quê hương. Những giọt mưa nhắc tôi nhớ những chinh phụ son sắt chờ chồng. Những người vợ tay xách tay
mang, vượt suối trèo non, lặn lội đến tận trại tù xa xôi thăm chồng. Những giọt mưa nhắc tôi nhớ số phận kẻ tha phương. Ôi! hàng trăm nỗi buồn...cứ đeo đẳng, da diết...
Thơ là cõi lòng, là
tâm sự thi nhân. Không ai lại đi phê bình cõi
lòng, hay sửa chữa tâm sự người khác bao giờ. Tôi chỉ muốn hân hạnh, được làm TIẾNG VANG của những cánh hoa hồng. Những cánh
hoa hồng thắm tươi – lúc này – nữ sĩ Hải Yến đang nôn nao một cách sung sướng, nhẹ nhàng buông tay,
vứt thẳng xuống vực thẳm mịt mù.
*PHẠM HỒNG ÂN
No comments:
Post a Comment