*CÕI HOÀI NIỆM
( Thay lời bạt)
Ðâu phải chỉ có người Huế mới viết về Huế. Mới rung động, trăn trở, bồi hồi với nét đẹp nên thơ của Huế. Mới bàng hoàng trước những vật đổi sao dời. Mới nặng lòng, mới tương tư vạt áo dài
thướt tha của cô nữ sinh Ðồng Khánh. Mới đi vào cõi thơ, soi đời mình vào các dòng sông Huế, trầm tư trên các trang
chữ dạt dào ý Huế.
Có nhà thơ nổi tiếng đã viết :" Heart
is where the country is. Trái tim ở nơi nào thì quê hương ở nơi đó.
Riêng tôi, vốn là người miền nam quê mùa. Chỉ ghé Huế có một lần, khi vác ba lô đi ngao du giang hồ thời lính tráng. Nhưng quen Huế, biết Huế...tôi có không
ít rung động. Huế ngang tàng ở chân dung từng chiến hữu, bạn tôi. Huế nằm ở khóe mắt kiêu sa, ở đôi môi ngọt ngào của người tình thuở trước. Huế thơm ngon ở mỗi thức ăn rất Huế của bà chị nuôi năm xưa. Huế khí phách, lẫm liệt...với cung điện vàng son, với biết bao thăng trầm lịch sử.
Và giờ đây, tôi hiểu Huế sâu sắc hơn nữa, khi đọc qua thi phẩm : TÌNH THƠ CHO HUẾ của nữ sĩ Tâm Phương.
Cõi thơ Tâm Phương là cõi thơ đặc biệt. Ðâu phải chỉ có người Huế mới cảm nhận được điều đó. Muốn đi vào tâm mạch của THƠ, bắt được cốt tủy của THƠ, thiết nghĩ - chỉ có những người đồng hội đồng thuyền, đồng tâm, đồng hướng...
Cõi thơ đặc biệt. Xin đừng tưởng người thơ thuộc
trường phái siêu thực, hay siêu hình. Hoặc ngôn ngữ mang dấu ấn Tây Phương,
theo khuôn thước của ngoại quốc. Cõi thơ đặc biệt, vì Tâm Phương xử dụng ngôn
ngữ như nốt nhạc. Mỗi câu thơ là mỗi trường canh...cứ thế, dòng nhạc tuôn chảy,
lặn ngụp...hoặc vút cao, bay bổng - theo từng biến chuyển tâm tư.
Ðặc biệt khác, TÌNH THƠ CHO HUẾ như bức chân dung HUẾ
tuyệt vời. Tâm Phương đã tài ba vẽ lại từng địa danh, từng cảnh trí...bằng bút
pháp thi ca. Tâm Phương ký họa bằng cả trái tim, bằng cả tâm hồn một cách sống
thực. Nào trường Quốc Học với những lãng mạn đầu đời. Nào cô bé Ðồng Khánh thơ
ngây, tỏ bày bằng cách ép bướm hoa lên trang sách lưu niệm. Rồi đường Lê Lợi
với nón lá bài thơ, với tóc thề tung bay trước gió. Rồi sông Hương soi bóng mơ
màng. Cầu Trường Tiền miên man nhịp sầu. Rồi dòng An Cựu hững hờ kiêu bạt. Rồi
hồi chuông Thiên Mụ ngân vang trong thinh không. Thôn Vỹ trăng khuyết đợi trăng
tròn. Chuyến đò Thừa Phủ xuôi ngược bơ vơ. Rồi ngõ Kim Luông vắng bặt cố nhân.
Bến Văn Lâu ai câu ai sầu, ai thương ai nhớ... Mỗi phác họa là mỗi hoài niệm đau
đớn. Mỗi nét bút là mỗi phân thân chia lìa. Tâm Phương đã dùng nỗi nhớ, niềm
đau và lòng luyến tiếc khôn nguôi để ghi lại.
Ðâu phải chỉ có người sinh trưởng tại Huế mới có vàng son kỷ niệm, mới có một thời cho tương lai và một thời cho quá khứ. Nữ sĩ Tâm Phương đang sống ở lứa tuổi hồi tưởng, chao nghiêng
cuộc đời về quá khứ vàng son, mật ngọt đời người. Lứa tuổi ấy cũng là lứa tuổi của tôi, lứa tuổi của chúng ta - thế hệ đã hơn một lần ngả nghiêng vì chinh
chiến.
Bởi thế, cõi thơ Tâm Phương là cõi hoài niệm. Người ta thường hoài niệm những điều đã mất tích, đã xóa mờ. Huế bây giờ chìm ngập trong bóng đêm. Chẳng khác viên trân
châu đang bị thất lạc, bị chôn vùi nơi bụi cát mịt mùng. Ðể khép lại trang Bạt này, xin chân thành gửi tặng nữ sĩ vài câu thơ chia xẻ niềm đau đó :
Triều cổ chôn vùi dấu tích
Xóa mờ một thuở hoàng vương
Lơ thơ dăm áng thơ Ðường
Nắng mưa chia lìa ý chữ
Ngậm ngùi bao vòng sinh tử
Mệnh phần vang dội hư không...
*San Diego, ngày 3 tháng 8 năm 2002
PHẠM HỒNG ÂN
No comments:
Post a Comment