Thursday, April 9, 2015

BÀI LUẬN VĂN ÐẦU ÐỜI


 BÀI LUẬN VĂN ÐẦU ÐỜI

   Bài luận văn t cnh " Gi Ra chơi" ca tôi được thy Chn đánh giá khá, và theo thy, đó là bài mu cho toàn lp hc tp. Thy bt tôi trnh trng đứng lên bc g đọc li nguyên văn, gia tiếng chc lưỡi se s chc chc li vang lên t hàng ghế n sinh. Phía dưới Violette Loan mp máy b môi, trm tr mi ch. Bên cnh, Mimosa Sương th tóc dài xung trang v, ghi chép đôi câu. Còn Pensée Tuyết, nghiêng nghiêng mt b câu, đắm đui như mun ung tng âm thanh "ngng đực" ca tôi. Li phê bình hào phóng của thy Chn :"Năng khiếu viết văn...Tương lai ha hn..." đã đẩy tôi lên cao, kéo theo hàng lot tràng pháo tay mm mi, rn rã sut bui hc chiu.
   Tan trường, khi đến khúc quanh dn qua xóm lao động v nhà, chiếc Mini đỏ ca Pensée Tuyết bng cúp ngang, chắn li ngăn đường :
   - Làm ơn cho mượn bài văn mu nghiên cu. Mai tr.
   Ngày sau, đôi mt b câu nghiêng nghiêng y khéo léo gp tôi quán kem góc ph. Dưới ánh đèn mù m, bên giàn d lý sc hương, nàng th th oanh vàng :
   - Bài luận văn hay ghê ! Em cũng thích văn lm ! Chúng mình trao đổi nhá?
   Chẳng hiu trao đổi văn chương có làm cuc sng phong phú chăng? Ch biết Pensée và tôi bt đầu b tiết hc, dành thi gian lang thang vào các công viên, nhà th, hoc góc quán hiu qunh... đó, nàng nặn óc làm thơ tru tượng, còn tôi cm cúi viết văn siêu thc - th thơ văn đọc lên rn rng như tiếng kêu ca các thùng rng khi va chm nhau.
   Vài năm đã trôi qua theo xác ve su. Nhng tru tượng, siêu thc...đã làm chúng tôi lc loài trên bước đường văn chương son tr. Kết qu - Pensée mếu máo - thi rt đại hc. Tôi ôm chng bn tho ra đời, đi năn n khp các tòa son, chng có báo nào chu đăng ly mt bài truyn ngn.
   Lúc Violette Loan mặc áo k sư, Mimosa Sương trình lun án c nhân cũng là lúc tuổi đời văn chương ca chúng tôi đã độ chín mùi. Pensée và tôi đành th tht, ngoéo tay cưới nhau, trân trng s đồng cm ca đôi la.
   Chẳng hiu văn chương có làm thăng hoa hnh phúc chăng? Ch biết trong t m lp xp - chng viết văn, v làm thơ - đến ni...nhn, dây chuyn, đồng h, sính l ngày cưới...dn dà bay vào tim cm đồ. Ri thi gian sau, ti lượt bàn ghế, ni niêu soong cho...cũng theo nhng gánh ve chai đi tn mát tha phương. Pensée đã hoài công, khi tn mn viết tng bài thơ, tng truyện ngn gi khp báo trong nước, k c báo tnh xa xôi nht, nhưng nơi nào cũng đều : "CHÂN THÀNH CÁM ƠN. MONG NHN NHNG SÁNG TÁC MI."
   Tội nghip, càng ngày Pensée càng gy yếu ging que tăm. Nàng bt đầu nhăn nhó, trách đất than tri. Bt đầu nằm vùi một ch, vt tay lên trán, cau có mang tên tôi ra r r sut ngày. Và...bui chiu hôm đó, nàng lng ln như thú d, xé b tp thơ, tuyên b dp ngh.
   Cũng bui chiu khng khiếp đó, Pensée hùng dũng kêu bà hàng xóm đến, "mãi" chiếc giường độc nhất còn lại trong gia đình, ly vn sm gánh bún riêu, ra ngi bán l đường.
   Trước ni chia lìa thi ca quá đột ngt ca v, tôi gi sĩ din, tiết tháo nho phong. "Kiếp tm phi nh tơ". Dòng máu văn ngh vn hng hc trong tôi.. T ve vut bng cái "gien" di truyền ba đời gia ph. Tôi ung dung tri chiếu xung đất, nm sp viết văn, quên đi ngày tháng.
   Nỗi nghèo, ni khó bao vây mi ngày. Thiếu cà phê thuc lá, b mt tôi dài ra, thiu thu, lúc nào cũng , ngáp ngáp. Ðáng k hơn, cái bao t lép kp luôn bị kiến bò, thường thay cơm bng vài tô bún riêu chua lét. Gia nhng cái lăng nhăng đời thường như thế, tôi bng xoay ra viết v chính mình, miêu t thc tế, nêu bt cnh nghèo còn đang lung lay tng s phn con người. Ln chuyn hướng đó, tác phm tôi được báo tnh l đăng ti. Mng húm, tôi vi xách t báo chy mt mch ra gánh bún riêu, khoái chí chìa trước mt Pensée. Ðôi mt b câu nghiêng ngiêng lướt qua, ri h hng ngó xung tô bún, thm thì :
   - Văn chương anh xung dc mt cách thm hi. Truyện đơn gin, tm thường quá! H thiếu bài, đăng lp ch trng đấy!
   Tôi cụt hng buông rơi t báo, ngi bp xung l đường, bun hiu ngó dòng xe c đang tp np xuôi ngược. Ðôi mt b câu dường như ti nghip, nghiêng nghiêng bay xà bên vai tôi, tn mn kéo tng si tóc lm tm trên mái đầu ri bù :
   - Này theo em thấy, ch có nhng nhà văn đã chui xung đáy m, người ta mi "lăng xê" cho ni tiếng, hưởng vinh quang. Còn anh cm ci mãi, chưa đủ tin ung cà phê hút thuc lá. Chi bng dp quách nó đi, ra đây ph bán bún riêu, mi ngày kiếm được vài "cht".
   Hôm sau, tôi tự ái dp hết bn tho, theo nàng đứng lom khom bên l đường, bưng bún riêu cho khách. Ôi! nếu có th ngã lăn, vùi sâu dưới lòng đất, để được ni tiếng văn chương, vinh quang muôn thuở, tôi cũng s sn sàng hy sinh, cho Pensée bé bng du yêu, trn vn n cười. Nhưng điu chua xót nht, là tin : truyn ngn ca Mimosa Sương va đot gii nht văn chương do mt t báo thành ph t chc, trong đó, phn ln hư cu nm bài lun văn "giờ ra chơi" năm xưa ca tôi.
                                             PHẠM HNG ÂN


No comments:

Post a Comment