*TRÊN
HỒ MIRAMAR
trên
núi cao, ta đứng ngó hồ
chiều
vây quanh bóng nắng chơ vơ
em
xưa ngọn tóc đong đưa gió
giữa
dấu tim trần một ý thơ.
phố
dưới chân, phố gánh dòng đời
trĩu
hồn ai nỗi sầu chưa vơi
có
biết ta như thân đại thụ
vừa
mới trổ hoa đã rụng rơi.
hồ
bao la, hồ trên núi cao
vắt
ngang vai ngọn tóc ba đào
mềm
mại dòng thương chao dòng nhớ
làm
ngữ ngôn ta bỗng bật trào.
chiều
trên hồ, em thả tóc bay
mát
rượi đời nhau giây phút này
ví
như tình vội như là rượu
chưa
nhắp, lòng ta đã ngất say.
hồ
ngó ta, lếch thếch tình nhân
trơ
trụi về đây, tấm thân tàn
mới
hiểu phố em, cơn nắng dữ
thiêu
rụi từng thời ký ức xuân.
*PHẠM HỒNG ÂN
(Miramar Lake, 06/24/2018)
No comments:
Post a Comment