1.
Bạn bè ra đi đều mang theo sợi dây
trói thúc ké những niềm tư lự
mỗi chúng ta vốn không phải là một mặt trời
chói chang hoài trong lòng cô độc.
2.
Em ra đi phải mang theo một con dao
rạch mặt kẻ nào còn ôm ảo ảnh
chém nát kẻ nào còn đeo đam mê
bởi em đâu phải là chiếc cầu
hóa đá trăm năm trên bờ sông cũ
bởi em đâu phải là lọ thủy tinh
đựng nghìn đời những dòng lệ hẩm.
3.
Cha ra đi phải mang theo chiếc thuổng
đào sẵn cho con những huyệt mộ dài
ôi đêm mịt mùng quê hương thoi thóp thở
tuổi trẻ dìu nhau ra đấu trường
nhập cuộc trò chơi kinh dị
chúng con lỡ sinh ra như những tên lưu đày
nằm thản nhiên trên máy chém
thì lẽ nào chọn lựa được sao?
4.
Mẹ ra đi phải mang theo chiếc xe tang
nối đuôi nhau trên các chiến trường
và đừng bao giờ cầu nguyện
và đừng bao giờ rơi lệ ưu tư
bởi Thánh Kinh chỉ là văn tự cổ tích
vô ích cho thời buổi này
bởi nước mắt chỉ dành cho trẻ thơ
chưa biết vươn vai thù hận
hãy thí dụ chúng con như
những toa tàu
đã hỏng nơi đầu máy.
5.
Con ra đi phải mang theo chai rượu
uống thật tự nhiên giữa đám đông người.
PHẠM HỒNG ÂN
1969
(Thổi còi cho bạn bè)
No comments:
Post a Comment