.ƯỚC
MƠ.
Ước
mơ là hoài bão của con người. Với tôi, con người không mơ ước, giống như thân
xác mất tâm hồn. Tuy thế, mơ ước rất ít thành hiện thực. Nhưng từ những thất bại
đắng cay đó, con người vẫn tiếp tục mơ ước. Một thi sĩ Pháp, Edmond Rostand đã
từng nói: " Chính trong đêm tối tưởng đến ánh sáng, mới thấy đẹp"
(C'est la nuit qu'il est beau de croire à la lumière.).
Ngay
từ niên thiếu, lúc bước vào ngưỡng cửa học đường, tôi đã mơ ước mai sau trở
thành bác sĩ, kỹ sư để no cơm ấm áo, để phục vụ cho đời. Khổ thay, chiến tranh
đã đẩy tôi nhập ngũ, ném ước mơ tôi vỡ nát, biến tôi thành một tên lính sẵn
sàng nhả đạn vào kẻ thù. Trong chiến tranh, ước mơ lại đương nhiên mọc cánh,
tôi muốn trở thành cấp chỉ huy có quyền lực, muốn nổi tiếng là anh hùng, dũng cảm
hơn các anh hùng. Đau thay, thêm một lần nữa, bọn thắng cuộc vặt trụi cánh ước
mơ của tôi, tống tôi xuống những chỗ tối tăm nhất, nhốt tôi nơi hèn hạ nhất, bắt
lao động khổ sai như các nô lệ thời trung cổ. Lần này, tôi nếm đủ mùi đời. Đói,
khát, rét, khổ, bệnh, tật...Cái chết đe dọa từng giờ. Nỗi buồn như lưỡi dao, mỗi
ngày xén đi từng mảng sống. Tôi thèm tất cả. Tôi khát khao mọi thứ. Những thứ
mà lúc bình thường tôi coi như tầm thường, không đáng cho tôi quý trọng. Từ
nhúm muối, muỗng đường, giọt nước mắm...đến hạt cơm, miếng mỡ, lát
khô..v..v..đã trở nên quý báu và hiếm có trong bữa ăn của tù nhân. Vậy mà trong
từng phút giây đau thương đó, mơ ước bỗng như hàng loạt mầm xanh, đua nhau đâm
chồi, nẩy mọng trên mảnh đất hoang tàn. Tôi ước có một bữa cơm giản dị, chỉ cần
dưa và muối thôi. Ước được uống vài ngụm cà phê, được trở về đoàn tụ gia đình,
hoặc được nhìn thấy bóng dáng đàn bà phất phơ qua lại giữa cảnh thâm sơn cùng cốc
này. Và bây giờ, tuổi già đã đến, dù gần đất xa trời, tâm hồn tôi vẫn ung dung
xòe những ước mơ để vươn tới. Tôi đang mơ những cuốn sách nằm trong dự tính. Mơ
đến nguồn cảm hứng dạt dào cho thơ tình, viết tặng các đôi nhân tình đang yêu
nhau chân thật. Mơ được nổi tiếng như Hàn Mạc Tử, được Mai Đình ve vuốt và
thương yêu đến giây phút cuối cùng. Chẳng phải chỉ có tôi. Cả thế giới này đều
như vậy. Mỗi người đều có những ước mơ riêng. Và những ước mơ chung. Rất tự do.
Ở
Mỹ, tôi đã từng thấy những người già xếp hàng tại một tiệm liquor, chờ mua Mega
Million ( giống như vé số ở Việt Nam). Hôm đó, jackpot lên tới một tỷ đô la Mỹ,
Những người già này đều có chung một ước mơ trở thành tỷ phú, dù cuộc sống còn
lại của họ, chẳng bao lâu nữa. Cũng vậy, nơi hospice, người đạo Chúa khi hấp hối
vẫn mơ ước được cất lên thiên đàng. Người đạo Phật, phút lâm chung, luôn mong
muốn về miền cực lạc. Hôm nào có dịp, thử làm một vòng qua các casino, bạn sẽ
thấy rất nhiều người già ngồi xe lăn, có ông tật nguyền, có bà mang cả bình dưỡng
khí bên hông. Họ chăm chú đánh bạc hoặc miệt mài kéo máy, họ hy vọng đổi đời,
mơ ước cuộc sống mới tốt hơn.
Bởi
thế, câu nói: " chính trong đêm tối tưởng đến ánh sáng, mới thấy đẹp"
của nhà thơ Pháp Edmond Rostand, thật chính xác lắm thay!
No comments:
Post a Comment