.TIẾNG GÕ MA
Lão
Phiệc ngồi bệt xuống nền ván, ngóng tai nghe tiếng bàn phím gõ lóc cóc trong
căn garage bỏ trống. Tiếng gõ như tiếng gió thoăn thoắt, thoăn thoắt lướt nhẹ.
Rồi dường như, chạm phải một cành cây, hay một liếp hoa, nó chựng lại vài giây,
chần chừ đôi chút. Sau đó, tiếng gõ vẫn thoăn thoắt, lướt nhẹ. Giống như một
người nào đó, đêm khuya làm thơ, cứ thỉnh thoảng dừng tay phím lại, ve vuốt
ngôn ngữ, trong không gian cô độc của mình. Lão Phiệc hồ nghi đôi tai thoái hóa
của lão. Có thể tiếng động phát ra từ màng nhĩ già nua, từ những hoang tưởng
không tên mà mấy chục năm qua lão đã dầm đời trong khổ lụy. Cũng có thể nó phát
ra từ cái tủ lạnh cũ rích, quanh năm suốt tháng người dùng không ngó đến các đường
dây, không thay mới những cơ phận quá hạn. Nhưng chắc chắn không phải. Vì tai
lão vừa gắn máy trợ thính tuần rồi đây mà. Còn cái tủ lạnh cũ, thằng cháu đã
tháo điện ra, vứt vào một xó, và thay vào đó cái tủ lạnh mới toanh. Vậy, chắc
chắn là ma. Ngôi nhà này có ma. Có oan hồn nào đang ẩn khuất đâu đây, chưa muốn
rời bỏ nơi chốn mà thời gian qua nó đã đậm đà gắn bó?
Đêm
càng khuya, tiếng gõ càng thoăn thoắt. Đêm im vắng trong này, nhưng đêm lồng lộng
ngoài hiên. Đêm giỡn gió, trùm đen những bóng cây nghiêng ngửa. Chỉ còn ngọn
đèn bão trước cửa, là cố lắc lư ánh sáng, thứ ánh sáng vành bệch như da của một
người mắc bệnh mãn tính. Lão Phiệc bỗng rùng mình, hai chân run lẩy bẩy. Lão bắt
đầu sợ. Lão sợ thật. Lão sợ những bóng ma, hư hư ảo ảo, lúc có lúc không, lúc
tan lúc biến, lập lòe vây quanh đời sống lão. Những bóng ma giết người. Những
bóng ma quái ác, kiềm hãm sự thăng tiến của cuộc sống. Trước mắt, bóng ma làm
lão mất ăn mất ngủ. Làm lão mất niềm tin, nghi ngờ cái nơi chốn trở về - cái
nơi chốn mà thằng cháu hiếu thảo đã vun bồi, cất công xây đắp hạnh phúc cho ông
bà nội an hưởng tuổi già. Không được. Không thể để căn nhà ấm áp này cho ma quỉ
ẩn náu. Không thể để nó tung hoành, ngạo mạn tống khứ vợ chồng lão, tống khứ thằng
cháu ra khỏi tổ ấm mà nó đã dốc công tạo thành.
Lão
Phiệc ngó mụ vợ. Mụ đang thở khò khè trong giấc ngủ say. Mụ đang nằm trong chăn
êm nệm ấm, an tâm, sung sướng, chẳng màng chi đến chuyện lạ kỳ đang xảy ra nơi
căn nhà này. Trong garage, tiếng gõ bỗng rộn lên, nhẹ nhàng, ma quái một cách
đáng sợ. Lão Phiệc rùng mình. Lão lầm thầm, phải đánh thức mụ vợ dậy, cho mụ biết
thế nào là ma quỉ, thế nào là cảm giác kinh hồn, khi phải trực diện với những
chuyện hư hư ảo ảo như chuyện này. Nghĩ xong, lão nắm chân mụ vợ lay mạnh.
-
Dậy, dậy mau! Dậy đuổi ma. Nó đang hoành hành nhà cháu mình kìa!
Bà
Phiệc dụi mắt lia lịa, rồi lồm cồm ngồi dậy.
-
Ma đâu? Sao ông biết? Ông có bị hoang tưởng hay mộng du không, lão Phiệc?
-
Lắng tai nghe đi! Trong garage đó!
Tiếng
gõ lại nhẹ nhàng dội lên. Nó nhẹ nhàng đến đỗi như tiếng gió thoăn thoắt, hay
như tiếng một búp hoa đang chớm nở. Bà Phiệc tái mặt.
-
Ma rồi. Thằng cháu mua nhầm căn nhà có ma. Ông đâu?
-
Tui đây! Tui đứng sau lưng bà đây!
Bà
Phiệc nghiến răng.
-
Ban ngày, ông quậy như quỉ. Ban đêm, thấy ma, sợ hả?
Lão
Phiệc càu nhàu.
-
Sợ hồi nào? Tui đang chờ lệnh của bà.
-
Ông mau xuống phòng giặt đồ, lấy lên đây cái xì- líp dơ.
Lão
Phiệc lầm bầm.
-
Chi vậy bà nội? Lấy xì-líp làm gì? Mà xì-líp của ai?
Bà
Phiệc quạu lên.
-
Của tui, nó dơ hơn của ông. Ông bà mình nói, ma quỉ rất kỵ đồ dơ.
Lấy lẹ cho tui, nghe chưa?
Lão
Phiệc mò mẫm trong bóng tối, cẩn thận lê từng bước về phía phòng giặt đồ. Trong
lúc bà Phiệc chúi đầu vào góc giường, lôi ra một cây chổi cán dài. Bà vừa thổi
phù phù, vừa lẩm bẩm nhớ lại câu thần chú "án ma ri, bắt rị hồng" mà
ông bà xưa thường dạy khi con cháu gặp ma. Bà định tập giọng đuổi tà theo mấy đồng bóng ngày xưa thì
đã nghe tiếng lão Phiệc rù rì bên tai.
-
Xì- líp bà nằm tận dưới đáy. Tui lôi ra, hôi thấy mẹ!
Bà
Phiệc bỗng dịu giọng.
-
Ông thiệt tình...Nó hôi, ma quỉ mới sợ. Nè, bây giờ ông theo tui ra garage. Khi
mở cửa, ông bật đèn lên liền. Thấy nó, ông phải gồng mình nhào vô, đập mạnh
xì-líp vào mặt nó. Đập túi bụi, nhớ chưa ông già?
Lão
Phiệc rút vai, le lưỡi.
-
Còn bà? Bà làm gì?
-
Tôi vừa đọc thần chú, vừa đập chổi phụ ông. Nhớ chưa?
Lão
Phiệc vẫn rút vai, tỏ vẻ sợ hãi.
-
Bà đi trước nha! tui đi sau, yểm trợ.
Bà
Phiệc đưa ngón tay, dí vào trán chồng.
-
Ông mở cửa, bật đèn nên đi trước. Tui thủ thế, tấn công nên đi sau. Mần đi, đừng
cãi.
Nói
xong, bà Phiệc xô chồng ra khỏi cửa. Cả hai, kẻ trước người sau, băng ngang
phòng khách, tiến thẳng tới garage. Đêm quá khuya. Bóng tối trùm phủ ngôi nhà,
đen đúa như địa ngục. Mưa bắt đầu lún phún ngoài hiên, rì rào với gió, hòa
thành một thứ âm thanh kỳ dị. Lão Phiệc ngó ngọn đèn bão trên cao, lầm thầm câu
đuổi ma của ông ngoại lão để lại, bấm ngón tí, ma dang ra. Bấm ngón tí, ma dang
xa. Lão không bằng lòng câu thần chú dị hợm của bà Phiệc. Gặp ma Mỹ hay ma Việt,
nó sẽ ngơ ngơ không hiểu "án ma ri, bắt rị hồng" là cái quái gì? Một
khi không hiểu, thay vì biến mất, nó lại nhát lão cho đến lúc ngất luôn.
-
Tới rồi đó. Xô mạnh cửa vô. Bật đèn lẹ lên.
Lão
Phiệc co rúm người lại, lập tức nhào lên, làm đúng lời vợ dặn. Đèn trong garage
rực lên. Ánh sáng soi thấu cả những hốc tủ. Một rừng đồ chơi hiện ra trước mắt
hai ông bà. Thì ra nơi đây là nơi chứa đồ chơi của các cháu nhỏ. Ma quỉ đâu
không thấy, bà Phiệc chỉ thấy : người máy, siêu nhân, khủng long, máy bay, thiết
giáp, tàu thủy...và hàng trăm các loại điện tử khác nằm đầy trong garage. Một
vài mạng nhện giăng trên góc phòng. Đôi ba chiếc giày trẻ con nằm lăn lóc trên
lối đi. Bà Phiệc cố sục sạo tìm cho ra cái computer và cái bàn phím ma quái mà
vợ chồng bà thường lặng người khi nghe lốc ca lốc cốc trong đêm khuya thanh vắng,
nhưng chẳng thấy dấu tích nào của nó để lại trong cái garage đáng sợ này.
-
Ông Phiệc? Ông trốn đâu rồi?
-
Đây, tui đây. Tui ngồi sau lưng bà đây.
Bà
Phiệc quay lại. Lão Phiệc đang ngồi ôm cái xì-líp, dáng điệu cú rũ như con gà
nuốt dây thun.
-
Ông mệt lắm hả? Hay sợ ma?
-
Tui sợ bà chớ sợ ai. Bà làm tui mất tinh thần.
Bà
Phiệc nắm cổ áo chồng, kéo lên.
-
Dìa phòng. Ma quỉ trốn mất rồi. Mai, nhắc tui gọi phôn cho thằng cháu nội. Bảo
nó về gấp, giải quyết chuyện kinh thiên này.
Lão
Phiệc vừa lui cui lên giường, vừa đặt gối định nằm, thì tiếng gõ lại lốc cốc
vang lên. Âm thanh khoan thai, đều đều, giống hệt những lần trước, như không hề
biết đến sự đột nhập mới đây của vợ chồng lão.
-
Nè ông Phiệc! Ông cố lắng tai, thử đoán tiếng gõ này được gõ từ bàn tay đàn ông
hay đàn bà?
-
Đàn ông đâu có nhẹ nhàng, bền bỉ như thế bà?
-
Vậy là đàn bà. Đúng rồi, ông nói hạp ý tui. Bà này có thể là một nhà báo, hay một
nhà văn, nhà thơ nào đó...
Lão
Phiệc cướp lời.
-
Nên bả mới gõ triền miên như thế. Cái nghiệp của người ta mà...
Bà
Phiệc im lặng một lát, có vẻ suy nghĩ.
-
Ngày mai, tôi sẽ nói chuyện với thằng cháu. Như vậy, căn nhà này có người chết
là một bà trí thức. Người trí thức chết đi, họ linh lắm. Họ luôn có tình có
nghĩa với nơi chốn mà họ đã từng sinh sống.
Lão
Phiệc gãi đầu.
-
Bà nói vậy, là sao?
-
Là con ma này khó siêu thoát. Nó sẽ bám vào căn nhà này suốt đời suốt kiếp.
*
Vài
ngày sau, thằng cháu nội về, vội dẫn ông bà Phiệc trở lại garage. Tiếng gõ đã
im bặt sáng nay. Nó im bặt cùng với cơn mưa, cơn bão đã đổ ụp vào thành phố này
mấy ngày nay. Thằng cháu mở cửa garage. Nắng nhẹ nhàng tràn vào căn phòng. Ánh
sáng như dòng chảy, len lỏi từng xó bàn, góc tủ. Bỗng thằng cháu co chân, nhảy
lịch bịch xuống nền nhà. Tiếng gõ bắt đầu rộ lên. Vẫn lốc cốc, đều đều, nhẹ
nhàng...như những lần trước. Lão Phiệc trố mắt ngó bà Phiệc, và cả hai vô cùng
ngạc nhiên, khi thấy thằng cháu lôi ra cái bàn phím điện tử từ đống đồ chơi khổng
lồ.
-
Con ma của ông bà nội đây rồi!
Bà
Phiệc bẽn lẽn, xuống giọng.
-
Trời đất! Đồ chơi thằng cháu! Nhưng...nhưng sao nó cứ gõ hoài vậy con?
-
Cháu nó quên tắt power nội à! Nên khi có tiếng động, nó phải phát ra âm thanh của
nó. Con tắt power rồi đó! Từ đây, nó sẽ không còn làm phiền ông bà nội nữa.
Lão
Phiệc chợt vỗ đùi.
-
Mấy ngày nay giông bão tơi bời. Hèn chi, nó gõ hoài.
Bà
Phiệc xỉa ngón tay vào trán chồng.
-
Hèn chi, ông nhát như thỏ.
*PHẠM HỒNG
ÂN
(Escondido,
24/09/2018)